-
Sau làn khói thuốc
Admin794 +1

Thời gian dần trôi qua, Nick bảo với tôi mùi cafe thật hấp dẫn. Các hình xăm trên thân thể nóng bỏng kia bỗng trở nên thật đẹp trong mắt cậu. Khói thuốc lá phì phèo của Laura trở thành thứ thuốc phiện của riêng Nick. Về đồ lót bỏ quên thì tôi không còn nghe cậu quát tháo gì nữa. Và thay vì càu nhàu, Nick chỉ lẳng lặng đỡ một Laura như vừa tẩm trong rượu vang vào giường ngủ, đắp chăn hộ cô nàng, chưa kể đến việc cậu hay khoác áo cho Laura vào những tháng ngày mùa đông lạnh giá.
Suy cho cùng, Laura vẫn khiến cậu ta phát điên.
***
Một đêm nọ, tôi bừng tỉnh sau cơn ác mộng đáng sợ. Tôi mơ thấy mình lạc giữa một chiến trận, xung quanh toàn âm thanh chết chóc của súng đạn, của những tiếng thét hãi hùng, điên loạn. Sau khi cố trấn tĩnh, tôi bước ra ngoài phòng bếp tìm kiếm ly nước. Chợt, tôi nghe thấy tiếng của Nick và Laura. Không đơn thuần là trò chuyện đêm khuya, họ dường như đang to tiếng với nhau. Nick chống hai tay lên, dồn Laura nép sát vào tủ lạnh.
- Tại sao em luôn cố trốn tránh tôi?
- Câu hỏi đó thật vô lý khi tôi đang đứng trước mặt anh thế này đây - Laura thờ ơ đáp.
- Ánh mắt của em. Tại sao không bao giờ dám nhìn thẳng vào tôi? - Nick lớn giọng hơn, thoáng nghe như lời trách móc nhưng tràn đầy tình cảm.
- Anh muốn ngủ với tôi đến thế sao?
Sau khi buông làn khói trắng vào mặt Nick, cô nàng nói với một thái độ lạnh lùng cùng một gương mặt đanh thép mà tôi chưa bao giờ thấy khi cô lẳng lặng nhìn Nick từ phía xa.
Nick có vẻ nổi cáu. Cậu dập đầu thuốc đỏ rực của Laura bằng hai ngón tay, rồi tóm nó quẳng về phía sau. Mất điếu thuốc, hay vũ khí tự vệ, cô từ bình thản chuyển sang bực tức. Nick tiếp tục:
- Anh tin vào trực giác của mình. Em sợ hãi điều gì vậy Laura?
- Tránh ra! - Laura gằng giọng.
Nick vẫn không lùi bước. Cậu nhìn thẳng vào mắt Laura như thể muốn tìm kiếm điều gì đó cứu rỗi cậu, điều chứng minh linh cảm trong cậu là đúng. Từ xa, tôi có thể thấy Laura muốn bùng nổ. Cô đang hoảng sợ.
- Đồ khốn! Tôi bảo tránh xa tôi ra!! Làm ơn đừng bước vào cuộc đời tôi!!!
Cô đẩy Nick ra một cách thô bạo. Tát cậu một phát cay đắng. Laura có khóc không? Tôi không biết. Không gian nhà bếp chỉ hắt chút ánh sáng từ phòng khách. Đoạn, Laura bước đi, nhưng Nick không bỏ cuộc. Cậu nắm tay cô lại, và vòng tay ôm lấy eo cô. Hành động lặng lẽ, không nóng vội, thậm chí không hề mang chút hờn giận về cái đánh vừa rồi. Những ngón tay Nick khẽ vuốt từ bờ vai đầy hình xăm xuống đến tay Laura. Rồi cậu dịu dàng thì thầm vào tai cô ấy. Laura cắn chặt môi, như thể cô đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Và cho đến khi Nick lướt môi xuống cổ Laura thì tôi đành thoái lui về phòng. Quá đủ cho thanh niên mất ngủ giữa đêm vì gặp ác mộng. Tôi trèo lên giường ngủ luôn mà chẳng còn thấy khát.
***
- Chào buổi sáng.
Bước ra từ phòng Nick, Laura chỉ đáp lại lời chào của tôi một cách yếu ớt. Tuy nhiên, lần này cô nàng chịu mỉm cười, dù gần như chỉ là cái nhếch môi. Tôi có cảm giác Laura đã thân thiện hơn những ngày đầu vào căn hộ này. Chẳng hiểu sao, tôi không thể ghét Laura dù nhiều lần hứng chịu thái độ thờ ơ từ cô. Tôi cảm thấy, từ sâu thẳm trong lòng, cô gái này cô đơn hơn ai hết. Có những người lạ lắm, họ đã sống trong cô độc quá lâu, đến mức bóng đen đã thuần hoá thành chính bản thân họ. Khi có cơ hội thoát khỏi sự cô đơn, lòng họ liền tràn ngập hoài nghi. Họ thấy sợ, thậm chí là kinh hãi.
Laura mở tủ lạnh, lóng ngóng tìm hộp sữa, rồi vô tình đánh đổ những chai nước tăng lực của Nick. Đằng sau gương mặt điềm tĩnh, cô hẳn đang bối rối với những luồng nghĩ suy chằn chịt trong đầu. Cuối cùng, Laura cũng tự rót cho mình được một ly sữa rồi đến ngồi vào bàn ăn. Ánh mắt cô khẽ lướt ngang chiếc ghế trống - vị trí quen thuộc của Nick.
- Nó ngoài sân, đang đốt ca-lo với quả bóng của nó - Tôi nhai nốt miếng sandwich rồi chỉ tay ra ngoài mảnh sân nhỏ.
Laura chợt lườm tôi. Cô có vẻ không thích khi bị người khác đọc được câu hỏi vô thanh chỉ thoáng hiện lên trong tâm trí.
- Sao lại thế?
- Quan sát tý thôi - Tôi cụp mắt xuống.
- Vậy... - Laura chồm người về phía tôi, thách thức - Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?
- Tôi không biết.
- Tốt. Nếu anh biết thì tôi buộc phải giết người diệt khẩu thôi, anh bạn.
Laura cất ly sữa còn dang dở vào tủ lạnh, lấy ra hai lon bia, rồi đẩy một lon về phía tôi. Cô bắt đầu nốc bia như uống nước lã.
- Này, cô ổn không vậy? - Tôi lo lắng hỏi.
Và trong một thoáng, tôi đã nhận ra điều bất thường nơi hình xăm trên vai của Laura. Hằn lên những đường nét nghệ thuật ma quái, là vài vết sẹo còn mãi với thời gian. Trên cánh tay cô ấy cũng có. Tôi thoáng toát mồ hôi lạnh khi liên tưởng đến hình ảnh bạo hành gia đình. Bần thần, bên tai tôi văng vẳng cuộc trò chuyện vào đêm kia với Nick, về cái "thời điểm" mà cậu đã ẩn ý. Nếu họ gặp nhau ở một thời điểm khác, trước khi Laura từ bỏ những khao khát rất đỗi con người và thực hiện một cuộc giao thương với cuộc đời: đổi niềm tin để mang về sự an toàn, thì mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Cô đã từng yêu ai chưa? – Tôi hỏi sau vài phút đắn đo.
Laura chợt bật cười, điều này khiến tôi khẽ giật mình.
- Ôi anh bạn. Câu hỏi mới dễ thương làm sao...! Nói thật nhé. Các mối quan hệ yêu đương làm tôi phát bệnh! Con người tốt nhất là nên sống thờ ơ, vô cảm với nhau.
- Tại sao?
- Tránh gây tổn thương cho đối phương.
- Cô quá sợ hãi thế giới này rồi.
- Điều gì khiến anh nghĩ vậy?
- Chúng hiện lên trong đôi mắt cô, Laura ạ.
Cô đặt mạnh lon bia xuống bàn, tiếng "cạch" chát tai báo hiệu lon bia đã rỗng. Laura đứng phắt dậy, cầm lon bia vứt vào thùng rác, rồi cứ đứng như vậy, xoay lưng về phía tôi.
- Anh lo cho Nick sao?
- Không hẳn chỉ cho cậu ấy.
Tôi thoáng nghe tiếng Laura cười, nhưng sao chua chát quá.
- Phải - Cô nói gần như thở - Nên lo cho anh ta.
Tôi nhún vai, đứng dậy rồi tiến về phía phòng tắm. Nhưng khi vừa đến ngưỡng cửa, tôi khựng lại và quan sát Laura. Cô lại thế nữa rồi. Laura đứng tựa vào dãy kính, và khi làn khói thuốc vây hãm lấy cô dần tan, tôi thấy đôi mắt cô chứa cả một vùng trời yên bình.
---------------------o0o--------------------
Tháng 12, Năm 2015
Di động của Nick bất chợt đổ chuông inh ỏi; kéo chúng tôi về với thực tại. Nick chớp chớp đôi mắt hằn vết quầng thâm với vẻ tiếc nuối. Trong một thoáng, tôi cảm thấy anh bạn tôi già đi rất nhiều. Nick bắt máy, hờ hững đáp:
- Anh nghe đây.
Tôi ngưng uống cafe, nhìn chăm chăm vào Nick.
- Được rồi, khi về nhà anh sẽ mua cho em.
Khoảng lặng khiến tôi nín thở.
- Anh cũng yêu em.
Trống rỗng.
Nick cho lại di động vào túi quần, vuốt mặt rồi nhún vai với tôi. Cậu bất lực rồi. Ánh mắt tôi chợt đậu lại trên chiếc nhẫn vàng đang quấn lấy ngón áp út của cậu, rồi thật nhanh, tôi nhìn lên, và dường như Nick vừa hướng mắt về chiếc ghế trống bên cạnh tôi. Chiếc ghế trống. Không bao giờ có người chịu ngồi lên nó mãi mãi. Kỷ niệm cũng có thể khiến vật vô tri vô giác trở thành một bóng ma ám ảnh đến vậy sao?
Giai điệu da diết của bài hát Nơi Tình Yêu Kết Thúc khẽ vang lên, một bản tình ca thân quen mà Nick nhiều lần đã cố phớt lờ nó để tái sinh thành con người mới. Chúng tôi lặng người, gần như bị hóa đá.
"Người yêu ơi, ngoài kia mùa đông đã rơi,
Lạnh không em... lẻ loi bàn tay rã rời,
Lạc mất nhau từ đâu mà bao yêu dấu vẫn nơi này,
Để nhớ thương đầy vơi vương trên môi mắt cay.
Này mùa đông ơi, ngoài kia người tôi yêu lẻ loi,
Xin hãy gom mây, đừng để mưa mãi rơi lối ấy...
Muốn đến bên người cầm tay và sưởi ấm đôi vai gầy,
Nhưng người... người vẫn đi mưa mãi rơi đầy.
Lạc mất lối... làm sao tìm nhau giữa một trời trắng xóa,
Vì những ân tình người mang theo thành băng giá
Người yêu ơi, đừng đi xin em hãy một lần nhìn lại phía sau...
Hãy một lần dù chỉ nhìn thấy nhau... xin hãy một lần..."
- Đúng là rất khó... – Cậu nói rất nhỏ, gần như thì thào.
Tôi thấy tâm trí mình trống rỗng khôn tả, và tôi không biết phải an ủi Nick như thế nào. Rồi một mảng ký ức hiện lên, tôi vô thức bật thành lời:
- "Hẳn tôi đã đi tới cuối một chặng đời. Nó đã kéo dài chừng mười lăm năm và giờ đây tôi đang đi ngang qua một quãng thời gian chết, trước khi lột xác."
Nick quay sang tôi, vẻ hơi hốt hoảng, và cậu nhíu mày thay cho câu hỏi. Tôi nhún vai, giải thích:
- Dạo này tớ đọc sách. Không hiểu sao tớ lại nhớ đến đoạn văn trong cuốn tiểu thuyết tớ vừa đọc.
- Cuốn sách tựa gì?
- Từ Thăm Thẳm Lãng Quên của Patrick Modiano. Một nhà văn Pháp.
- Lần sau mang cho tớ mượn.
- Tớ nhớ cậu đâu có đọc sách?
- Không sao. Tớ đã quen làm những chuyện mình không thích rồi.
Cậu cười khổ, một nụ cười méo mó khiến tôi thấy thật bất an. Bao năm qua, tôi biết Nick vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao...tại sao lại như vậy?
-----------------o0o---------------
Mùa đông năm 2008, sinh nhật Laura.
Buổi trưa hôm đó trông Nick vừa bí ẩn vừa khả nghi, nhưng gương mặt lại tràn đầy hạnh phúc. Tôi thật sự an lòng. Khi Nick tiến về phía cửa để ra ngoài phố, tôi nói với theo, bông đùa:
- Chắc tối nay tớ nên về muộn tý nhỉ?
- Cậu đi luôn cũng được.
Nick đáp với vẻ tinh ranh, rồi bắn ra ngoài cửa. Chỉn chu trong bộ trang phục công sở, tôi đi ngang phòng Laura, gõ tay lên cửa và nói "Sinh nhật vui vẻ". Không có tiếng trả lời, tôi cũng đoán trước được phần nào, nhưng tôi sẽ xem mùi thuốc lá là lời cảm ơn của cô ấy.
***
Chập tối, tôi vô tình gặp Nick ở cổng căn hộ, tay cậu xách hai túi đồ. Tôi ngẩm Laura sẽ có một tiệc sinh nhật thật hoành tráng.
- Tớ xin lỗi, nhưng ngoài phố chán quá - Tôi nặn ra bộ mặt hối lỗi.
- Cậu nên kiếm một cô đi.
Với nụ cười tươi, Nick khoác vai tôi cùng bước vào nhà. Cậu gọi tên Laura thật to. Nhưng không ai trả lời.
- Laura!
Đâu đó chỉ vang lên tiếng kim đồng hồ tích tắc lẫn với tiếng vọng của chính Nick.
- Laura...?!
Sự câm lặng vây bám lấy chúng tôi vài giây. Nick nhìn tôi, nỗi sợ lập tức hiện lên trên gương mặt của cậu. Cậu phóng nhanh đến phòng Laura, mở luôn cửa. Từ xa, tôi nghe tiếng túi đồ gồm nến, dây ruy băng trang trí, bong bóng, lẫn bánh kem đồng loạt rơi xuống sàn nhà. Tôi nhanh chóng chạy đến bên Nick, thì thấy cậu đứng bất động sau ngưỡng cửa.
- Chuyện gì vậy??!
Tôi sốt ruột hỏi, dáo dát nhìn vào căn phòng Laura qua vai cậu. Nhưng, chẳng thấy gì ngoài một căn phòng sạch sẽ, gọn gàng hơn mức bình thường. Không có gì đáng sợ cả. Điều đáng sợ duy nhất là Laura không còn ở đó nữa.
Tôi quay sang Nick cố trấn tĩnh anh bạn:
- Có khi cô ấy quanh quẩn trên sân thượng, hoặc trong phòng cậu. Để tớ đi tìm.
Tôi vừa quay gót thì Nick đã quát lên, bảo tôi đừng phí công tìm kiếm. Tôi hỏi tại sao, nhưng cậu không trả lời, mà chỉ lẳng lặng bước đến bàn trang điểm rồi cầm lên một tờ giấy. Tay cậu run run như thể muốn vò nát mảnh giấy đó. Đoạn, cậu giương nó cho tôi xem.
"Em sợ"
Cô ấy chỉ để lại cho Nick hai chữ, không tái bút, không ký tên, không mở đầu và cũng chẳng kết thúc. Laura biến mất một cách vô tình như thể cô tin rằng thời gian sẽ đánh cắp cô ấy trong ký ức của Nick. Ngự trên bàn trang điểm, không khác gì một nấm mồ, là chiếc đồng hồ chết với cây kim giờ mãi mãi hướng vào số 8. Cô để nó lại cho Nick. Cậu cầm chiếc đồng hồ lên, đôi mắt đỏ ngầu xoáy vào nó thật lâu: đau đớn đến trống rỗng.
Cậu ngồi xuống mép giường, thẫn thờ, dưới chân lăn lóc những món quà dành cho tiệc sinh nhật Laura. Nick siết chiếc đồng hồ chết vào hai lòng bàn tay, cúi mặt xuống và bắt đầu thổn thức. Sau khi siết chặt vai cậu, tôi để cậu một mình trong phòng. Tôi bước ra lan can, rồi quay lại nhìn bao quát căn hộ giờ đây phừng lên sự câm lặng đến điếc tai. Một cảm giác mênh mông, trống rỗng vồ đến và nuốt chửng lấy tôi. Thật tàn nhẫn.
Trên tường, chiếc đồng hồ bạc vừa điểm đúng 8 giờ...
***
Những ngày sau đó, tôi và Nick không còn được nghe thấy tiếng bước chân của Laura vang lên trong hành lang, không còn được ngửi thấy hương cafe thoang thoảng hay cái mùi thuốc lá nay trở thành điều quá đỗi quen thuộc với chúng tôi, đặc biệt là với Nick. Tôi vẫn luôn tự hỏi rằng cái mùi cay nồng ấy liệu có vĩnh viễn gắn chặt với cậu suốt phần đời còn lại hay không?
Nhiều đêm liền Nick mơ thấy duy nhất một giấc mơ, nó lặp đi lặp lại như chu kỳ tuần hoàn vậy. Cậu thấy mình liên tục trễ chuyến tàu, rồi lạc lối trên các sân ga hiu quạnh. Chiếc vé cậu cầm trên tay chỉ là một mảnh giấy trắng, không hề tồn tại đích đến.
Cho đến nay, Nick vẫn giữ chiếc đồng hồ chết hoài cổ, với cây kim giờ chỉ đúng thời điểm cậu nhận ra Laura không còn bên cậu nữa. Cậu đã để lại chính mình tại thời điểm ấy.
------------------o0o-----------------
Tháng 11, Năm 2015
Sau nhiều năm tự ném mình vào kẽ hở thời gian, Nick cưới vợ. Một cô nàng cậu chỉ tìm hiểu trong hai tháng. Ngày cử hành hôn lễ, Nick tự giam mình trong phòng thay đồ quá lâu, khiến tôi không khỏi nôn nóng mà đi tìm cậu. Tôi mở cửa, thấy cậu ngực trần; hướng lưng về phía tấm gương dài, và ngoảnh đầu nhìn vào hình xăm trên vai. Hình một CHIẾC ĐỒNG HỒ cổ.
Laura, cô ấy có ý gì khi xăm cho Nick mặt đồng hồ và chọn vị trí xăm như vậy? Nick vốn ghét những điều rình rập sau lưng mình, vậy mà quá khứ lại ở đó, in hằn trên vai cậu. Chỉ cần Nick bất giác ngoảnh mặt lại, quá khứ sẽ ám ảnh cậu, tóm lấy cậu bằng đôi bàn tay gân guốc đầy ma lực của nó.
- Nick à...
Tôi bước đến bên Nick, và cậu gục trên vai tôi. Tôi không thể tin rằng đã ngần ấy năm trôi qua rồi...
***
Lễ cưới được tổ chức ngoài trời, nhưng không giúp tôi thấy bớt ngột ngạt. Khi Nick nắm tay dìu cô dâu, thì có ai đó nói chào sau lưng tôi. Khẽ ngoáy đầu về sau, tôi suýt nữa bộc lộ sự kinh ngạc thành lời.
Là Laura.
Sau 8 năm, cô bạn của tôi vẫn mang nét đẹp huyền bí như xưa. Cô mỉm cười với tôi – một nụ cười trọn vẹn. Tôi không biết phải nói gì với Laura. Tôi cứ nhìn lên Nick rồi nhìn xuống cô. Tôi đang chờ đợi điều gì? Laura hướng đôi mắt vào Nick và vợ cậu ấy, có chút gì đó chấn động ẩn sau vẻ bình thản. Khi Nick hôn cô dâu, Laura cúi đầu xuống rồi lùi nhanh về phía sau. Cô lại bỏ trốn. Tôi đuổi theo cô b